https://www.youtube.com/watch?
Trong ngày biểu tình 08-06-2013 tại Ottawa chống CSVN bỏ tù người yêu nước vừa qua, em sinh viên Nguyễn Anh Thư, ái nữ của Ca sĩ Hồng Nhung, Ottawa đã sáng tác và trình bày bài thơ "Still Here" thật cảm động và thật hùng hồn với lá cờ Vàng khoác trên vai, trước toà đại sứ Việt Cộng. Được biết Anh Thư vẫn thường làm thơ và tham gia các cuộc tranh tài về sáng tác và trình bày thơ tại các cuộc thi khắp nơi.
Chúng tôi liên lạc với tác giả và dịch sang tiếng Việt nhằm chia sẻ thêm với quý vị tấm lòng của em với cha mẹ và quê hương dân tộc.
Xin gửi đến quý vị cả hai bản Anh ngữ và Việt ngữ. Chúng tôi tạm dùng kiểu chữ nhỏ để câu thơ dài không bị xuống hàng làm mất ý nghĩa cũng như vần thơ theo ý của tác giả.
Kính thư,
Lê Minh Thịnh
Still Here
Nguyễn Anh Thư
"Not all that glitters is gold"
I know
But whenever I dream of Viet Nam,
I see the sea that surrounds it and the glistening on its surfrace
From what appears to be
Rays of lights' reflection
And here, my logic plays deceptive because the glittering golden beams I see
Is really GOLD that's being reflected.
Whatever treasures lay at the bottom, I may never get to discover...
But the gold I see glisten
Is that of the blood and bones of my sisters and brothers;
Those who were not so much blessed with the good fortunes met by my mother and father
Whom had gotten up and left in the same haphazard manner
Fleeing for freedom by leaving their motherland
In attempts to escape the aftermath
Of the war
Which, contrary to ignorant beliefs,
Was not us against the Americans.
Viet Nam was a civil war,
Or more like a military conflict
Between the South and the North.
Fearing the expansion of the northern communists,
America sent soldiers down south
To help us win
...but then the U.S. left and so Sai Gon fell to Ho Chi Minh
On the 30th of April
1975
UNITY wasn't quite the right word to describe the cusp of the divide between the
North and the South because our people were devoured by the hunger for this power
Leaving the country at that time was considered illegal,
But despite those consequences,
To stay there
Was lethal
So for countless nights upon nights, it was
Run to the boats before they see you.
Forget everything you were; you are now Vietnamese Boat People
Take along nothing with you except the amount of gold that you can hold in your anatomy
So you can sell it when you land
But don't fret or fear if you end up empty handed
Just appreciate getting past the oceans because that alone was
Not a fate that a lot of us had the privilege of holding.
The feeble little fishing boats we were armed with often faced hardships
Whether we were fighting off
Disease
Pirates
Or being blown to bits by harsh winds
Our headspaces hoodwinked by our hunger and exhaustion;
Though we know blood's thicker than water, there's not much difference when you're starving...
And making it to land was still not yet victory;
Some places we landed would pack us back into our boats like sardines and
Push us back out to sea
So
Many times, we had to break our boats upon arrival
We no longer wanted to sink and had no energy left to swim...
With an escape plan so shady, we knew our chances of survival would be slim
Still, we had that
Get free or die trying mentality
So we had to get free
But only half of us succeeded
(Although no specific amount of countless casualties can be accounted for
since no one knows for sure how many had left)
But you can count on this:
Though we may have lost our land
And half our people,
Our flags will keep on
Being raised
All over the world
Much like our children.
And it will be through them that our stories
And our spirits
Keep on living.
Ottawa, Canada:
=== Bản Việt ngữ ===
Vẫn Còn Đây
Nguyễn Anh Thư
"Không phải cái gì lóng lánh cũng là vàng"
Tôi biết thế
Nhưng mỗi lúc tôi mơ về Việt Nam,
Tôi thấy biển bọc quanh, biển long lanh
Từ những những tia nắng phản chiếu rực rỡ đó
Nhận thức luận lý của tôi đem đến một thất vọng, bởi vì những tia nắng vàng lóng lánh
đó chính thực là VÀNG đang được phản chiếu.
Cho dù những kho báu nào nằm dưới lòng biển, có thể tôi sẽ không bao giờ khám phá được...
Nhưng loại vàng mà thôi thấy long lanh đó,
Phải chăng là máu xương của các chị, các anh tôi
Những người kém may mắn không được đủ phước duyên như Mẹ và Cha tôi.
Những người đã đứng dậy và ra đi trong cùng một tình cảnh ngẫu nhiên.
Tìm đường tự do bằng cách rời bỏ quê mẹ.
Trong bao lần cố gắng để thoát đi, để không phải sống thảm cảnh
của chiến tranh.
Mà, trái ngược với những niềm tin khờ dại,
Về cuộc chiến của chúng ta là để đối đầu với người Mỹ,
chiến tranh Việt Nam là nội chiến,
hay đúng hơn là xung đột quân sự
Giữa miền Nam và miền Bắc.
Lo sợ sự bành trướng của Cộng Sản Bắc Việt,
Người Mỹ gửi quân đội vào miền Nam.
Để giúp chúng ta chiến thắng,
... nhưng khi người Mỹ rút, Sài Gòn rơi vào tay Bắc quân
Vào ngày 30 tháng 4 năm 1975.
THỐNG NHẤT không hẳn là đúng ý
để diễn tả đỉnh điểm của sự chia cắt phân ly
giữa miền Bắc và miền Nam
bởi người dân bị tàn sát qua cuộc tranh chấp đầy đói khát quyền uy
Rời bỏ quê hương lúc bấy giờ bị xem là phạm pháp
Nhưng mặc cho hậu quả có nghiêm trọng ra sao
Ở lại,
Là chết.
Vì thế, sau nhiều đêm, rồi lại đêm, người ta phải
Chạy ra thuyền trước khi bị phát giác.
Quên đi quá khứ của chính mình; chúng ta giờ là Thuyền Nhân Việt Nam.
Không mang theo gì, ngoài một ít vàng giấu trong cơ thể.
Để có thể đổi chác được gì khi cập bến vắng.
Và cũng đừng băn khoăn hay lo sợ gì nếu bị mất trắng.
Chỉ cầu mong vượt biển, bởi vì riêng vượt biển
chẳng phải là định mệnh, mà nhiều người trong chúng ta được đặc ân.
Những con tàu đánh cá mỏng manh, thường gặp phải khó khăn
Cho dù chúng ta phải chống lại gian truân
Bệnh tật
Cướp biển
Hay bị thổi bạt vì gió cuồng
Không gian ngột ngạt bỗng kín hơn bởi đói khát và kiệt lực.
Mặc dù ta biết máu đặc hơn nước, nhưng không khác biệt chi khi ta đang đói khát...
Và cặp bến chưa phải là chiến thắng;
Có nơi ta đến, lại đóng hộp chúng ta như cá mắm.
Rồi đẩy ra khơi, ... xa thẳm.
Vì thế
Nhiều khi, ta phải phá tàu khi đến nơi,
Ta chẳng muốn chìm, và cũng chẳng còn sức để bơi.
Với một kế hoạch quá mù tịt, ta biết cơ hội sống cũng mờ mịt.
Nhưng, chúng ta vẫn kiên trì
Tư tưởng - Tự do hay là chết
Vì thế, ta phải tìm tự do
(Mặc dù không có con số cụ thể của vô số tử vong,
bởi vì không ai biết chắc bao nhiêu người đã bỏ nước ra đi)
Nhưng, bạn có thể tin rằng:
Mặc dù chúng ta mất quê hương
Mất thêm nửa dân tộc thân thương,
Nhưng ngọn cờ Vàng vẫn mãi
Được phất cao, được biểu dương
Khắp thế gian, trên mọi nẻo đường.
"Vẫn còn đây, vẫn còn đây
Cháu con Tiên Rồng
Vẫn còn đây, vẫn còn đây
Trái tim Việt Nam" (*)
... Vẫn sống mãi.
Chuyển ngữ bởi Ts. Lê M.Thịnh, hiệu đính bởi Ts. Nguyễn Duy Vinh.
(*) Đoạn cuối của bài thơ mang ý tưởng giống như lời nhạc của Nhạc sĩ Nguyệt Ánh, nên chúng tôi mạn phép dùng lời nhạc cho đoạn cuối của bài thơ "Still Here". Hơn thế nữa, tác giả Nguyễn Anh Thư là ái nữ của Ca sĩ Hồng Nhung đã từng gắn bó với Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Ottawa trên hai thập niên qua, nên chắc hẳn những âm hưởng mang tình tự dân tộc đã thấm nhuần vào tâm thức tự bao giờ.
No comments:
Post a Comment