Thân trai cũng mười hai bến nước
Nặng nỗi lo vô phước gặp "chằng"
Thế nhưng chuyện chẳng khó khăn,
Miễn là khéo nịnh, khéo ăn, khéo "mần"
“Mần” cho tuyệt phải cần nghệ thuật,
Đòi hỏi mình nên rất “ga-lăng”,
Khi mà bà xã nấu ăn,
Xắt hành, xắt tỏi lăng xăng phụ bà.
Canh bả nấu dù là mặn chát,
Cũng khen rằng: “ Ngọt mát em ơi !”.
Thức ăn dù chẳng muốn xơi,
Cũng gồng cái miệng nuốt trôi cho rồi !
Khi tan sở, về nơi tổ ấm,
Dù vợ nhà chưa tắm cũng hôn,
Khen rằng: “Mít chín chẳng hơn,
Thơm sao mà cả tâm hồn ngất ngây !”
Khi thấy vợ mặt mày ủ dột,
Phải khôi hài theo “mốt” Văn Chung,
Đang đi bỗng té cái đùng !
Để cho mặt vợ sáng trưng nụ cười.
Khi bả bị trở trời, nhức mỏi,
Đừng làm lơ, phải hỏi, phải han,
Bắt bà nằm sấp, chân dang,
Trổ tài đấm bóp nhiều màn mê ly !
Khi thấy vợ kẻ mi, vẽ mắt,
Phải ngắm nhìn rồi gật gù khen,
Khen rằng: “Nguyệt thẹn, hoa ghen,
Dung nhan em rất “ăn đèn” em ơi !
Khi bả muốn vào nơi mỹ viện,
Mà túi tiền chẳng tiện bỏ ra,
Nịnh rằng: “ Em đẹp thướt tha,
Sửa chi cho mất... cái mà anh yêu !?
Lỡ bè bạn có kêu đi nhậu,
Nửa đêm về, bị cấu, bị la,
Dẫu đau cũng ráng hề hà:
“Lẽ ra anh ngủ tại nhà bạn anh,
Nhưng men rượu nó hành anh nhớ,
Nhớ thương em, anh trở về đây,
Xin “cưng” đừng có quấy rầy,
Để cho anh được... “trả bài” đêm nay!”
Thấy vợ có lai rai tóc ngứa,
Lấy nhíp ra, ngồi tựa bên nàng,
Nhổ từng cọng tóc ngã vàng,
Cho nàng đã ngứa, mơ màng mắt nhung...
Vợ đi tắm, phải cùng đi tắm,
Để nàng cần sờ sẫm, kỳ lưng,
Lên xe, phải đỡ, phải bưng,
Xuống xe, phải ẵm, xin đừng lãng quên.
Nếu gặp chuyện chẳng hên đưa tới,
“Tò tí” cùng “em mới” thơm tho,
Cuộc vui bại lộ bất ngờ,
Bị bà bắt gặp, phải lo giải bầy,
Rằng: “Anh trót nhậu say, lỡ dại,
Bị ma men khơi dậy máu dê,
Ả này chẳng đáng anh mê,
Nhưng mà không... “ấy”, ả chê “cù lần”.
Em xinh đẹp bội phần hơn ả,
Thôi thì nên hỉ xả cho anh,
Cho anh cơ hội làm lành,
Chẳng còn tái phạm, tập tành thói hư !”
“Làng Đực Rựa” vốn dư “chiêu thức”,
Phục vụ bà tích cực đêm ngày.
Có chàng thì rất dẻo dai,
Có chàng kiểu cọ lại hay... lắm trò.
Tài sức ấy đủ cho vợ khoái,
Muốn thêm “suya” thì phải nịnh bà.
Ở vào thời đại chúng ta,
Phải theo mẫu hệ, các bà mới mê !
Bọn phong kiến hay đè bẹp vợ,
Dân Vũng Tàu để vợ ngồi trên,
Dẫu rằng nghẹt thở cũng nên,
Miễn sao bà xã được lên non Bồng.
Các bả “lái” các ông vất vả,
Lái nhiều, bằng lái đã... có râu!
Các ông lả lướt tới đâu,
Thế nào cũng phải qua cầu... tòng thê.
Thôi thì trót nặng thề phu phụ,
“Nâng dĩa” bà là sự ấm êm !
Góp kinh nghiệm với anh em:
Vợ mình, mình nịnh, chả thèm nịnh ai !
Đông-Phương Bất Bại
No comments:
Post a Comment