Thursday, January 17, 2013

Giấc Mơ Nước Mỹ :Tôi muốn được đặt chân tới Mỹ!


Tác giả : Nguyên Giang 
Bài dự viết về nước Mỹ gửi từ Sài Gòn bằng email, được đăng nguyên văn, không thêm bớt.
Bài viết ngắn, tác giả 30 tuổi, cho biết đây là những câu hỏi mong được các chú bác anh em ở Mỹ trả lời.Tôi muốn được đặt chân tới Mỹ!

Đó là điều mơ ước cháy bỏng của tôi từ khi biết nhận thức sau khi rời Trung Học để bước vào đời. Vì sao ư? Để tôi tìm hiểu về nền văn hóa, chính trị, giáo dục, kinh tế của nước này. Để tôi tự trả lời cho nhiều câu hỏi cứ thôi thúc trong đầu mình bao nhiêu năm qua từ khi tôi biết nhận thức về đời sống.

Tôi muốn đến Mỹ, để tôi hỏi vì sao đồng bào tôi có mặt ở đây, và sự ra đi này kéo dài hơn một thế hệ rồi, mà đến bây giờ hằng ngày đi ngang Tòa Đại Sứ Mỹ ở Sài Gòn vẫn còn lũ lượt người chờ đợi một tấm vé đặt chân vào Mỹ, dù đất nước Việt tôi đã im tiếng súng đã lâu, từ khi tôi chưa chào đời.

Tôi muốn đến Mỹ xem coi có phải đó là Thiên Đường không mà đồng bào tôi, bạn bè tôi sau khi định cư vài năm có trở về thăm quê họ như một con người khác, lịch sự nhã nhặn, có kiến thức giỏi giang hơn rất nhiều. Tôi tự hỏi điều gì đã làm nên đôi hia bảy dăm đó?

Tôi muốn đi để hỏi các cô gái lấy chồng “Việt Kiều Mỹ” niềm vui rạng ngời hơn các cô gái phải bán thân đi Đài Loan, Hàn Quốc, Campuchia?


Tôi muốn đi để thấy, để biết Tổng Thống Mỹ có phải ông Trời không mà sao cả thế giới phải nghe ngóng, chờ đợi mỗi mùa bầu cử Tổng Thống Mỹ?

Và tôi muốn đi để hỏi các Chú Bác những chiến hữu của Ba tôi ngày xưa được chìa khóa HO để đến thiên đường nước Mỹ, có còn nhớ đến bạn bè chiến hữu, quê hương hay không. Mà sao ai cũng chen chân bỏ lại “chùm khế ngọt” mà hân hoan làm kẻ lưu vong?

Tôi muốn gặp những người cùng lứa tuổi tôi là Người Mỹ Gốc Việt để thử xem cách xa hai nửa bán cầu, tuổi trẻ có gì giống và khác nhau.

Cuối cùng tôi muốn đi để xem vì sao, hấp lực gì mà hàng triệu người miền Nam đổ xô ra biển không định hướng những năm sau 1975 đến những năm 1990 và tiếp tục đến bây giờ bằng nhiều cách.

Nhưng đường đến nước Mỹ với mình chắc xa diệu vợi. Thôi thì các Chú, Bác anh em đồng bào ở Mỹ có ai còn tâm tình với những người bên này vui lòng trả lời dùm tôi, một thanh niên 30 tuổi những câu hỏi vừa nêu, để tôi khỏi khắc khoải về một nước Mỹ vô cùng lạ lẫm, và thần kỳ. Nếu vậy thì âu cũng là một niềm vui lớn rồi, chứ chưa dám nghĩ ngày nào đó mình đạt chân đến Mỹ quốc!
Mong lắm thay!

Nguyên Giang  

http://phapluattp.vcmedia.vn/Rpg7DiB2SyW22i2esZK04OmnfDjccc/Image/2012/06/18/an3_51f53.jpg

          Tổng thống Mỹ dùng bữa trưa tại cửa hàng xúc xích Rudy tại Toledo, Ohio.




Chào bạn trẻ Nguyên Giang,
Tình cờ tôi đọc được bài viết mang tựa đề
"Giấc Mơ Nước Mỹ" do một người bạn gốc H.O. chuyển đến. Mấy ngày sau thì nhận được khá nhiều emails trung chuyển cùng nội dung.
Rõ ràng là những lời trần tình của bạn đã gây được sự chú ý và trăn trở của khá nhiều người ở ngoài nước.
Tuy nhiên, tôi chưa được dịp đọc một bài nào trả lời trực tiếp cho bạn.
Do lời kết: "Thôi thì các Chú, Bác anh em đồng bào ở Mỹ có ai còn tâm tình với những người bên này vui lòng trả lời dùm tôi, một thanh niên 30 tuổi những câu hỏi vừa nêu, để tôi khỏi khắc khoải về một nước Mỹ vô cùng lạ lẫm, và thần kỳ."
của bạn, tôi dành thời giờ hồi đáp, tâm tình.
 Hy vọng đây cũng là phần nào những gì mà các "Chú, Bác" khác cũng muốn gửi đến bạn.
Thưa bạn,
Theo bạn chia sẻ, thì tuổi đời 30+ của bạn nhỏ hơn thời gian tôi "lưu vong" ở xứ Mỹ.
Tôi muốn nhấn mạnh chữ "lưu vong" ở đây để bạn trẻ hiểu rằng: Kể từ năm 1975, khi ở quê nhà có hàng triệu người đau khổ vì không thoát được ngục tù CS, thì cùng lúc đó ở nửa vòng địa cầu bên kia cũng có hàng triệu người khác đau khổ khi không biết ngày nào được trở lại nơi chôn nhao cắt rốn.
Khi cách xa đất nước rồi mới cảm nhận được cái hạnh phúc được sống từng giờ phút trên quê hương thân yêu của mình, bạn ạ!
Bây giờ, những người muốn được đặt chân tới Mỹ không phải chấp nhận đánh đổi tất cả để hy vọng đến được bến bờ tự do như hoàn cảnh nghiệt ngã ở giai đoạn trước ngày nước Mỹ bắt tay lại với chế độ cựu thù (năm 1995).
Gần hai mươi năm qua, ai học giỏi và có thêm chút may mắn thì cũng có thể đến được xứ Mỹ này để học thêm, hoặc để thực nghiệm những gì muốn biết rõ.
Cho đến nay, đã có hàng chục ngàn người trẻ VN đến Mỹ du học hay thăm viếng.
Những người này chắc chắn đã tìm hiểu được những điều mà bạn khắc khoải.
Nhưng ngược lại, điều tôi và có lẽ khá nhiều người khác muốn biết là:
Những kinh nghiệm từ Mỹ đã và đang đóng vai trò gì cho công cuộc dân chủ hóa đất nước, để Việt Nam sớm xứng đáng cho người dân không phải nghĩ đến chuyện bỏ nước ra đi.
Với thời đại thông tin ngày nay, xứ Mỹ không còn là một bí mật gì to lớn. Người ở Mỹ, bao gồm cả người da trắng và các sắc dân da màu, đã chia sẻ với thế giới rất nhiều về xứ sở này.
Đây là một đất nước có một lịch sử và nhiều ưu điểm đáng để nhân loại khâm phục, học hỏi.
Tuy nhiên, nó không hoàn hảo mang tính "thiên đường" như một số người viễn tưởng.
Điều đáng trân trọng nhất là ở xứ này, những người có nhân cách, ý chí và tài năng đều có thể tìm được cho mình một cuộc sống tương đối hạnh phúc. Như nhiều nước tự do khác, Mỹ là một xứ sở cho phép người ta vươn lên bằng khả năng và ý chí. Đại khái là vậy, không có gì lạ lắm đâu!
  
Điều tôi muốn nói rõ với bạn trẻ là thế này:
Không phải Mỹ là đất nước duy nhất có thể cho con người môi trường để sống một cách lịch sự, nhã nhặn, văn minh và nhân bản.
Hầu hết các nước tự do có nền dân chủ vững chắc đều có một ưu tính tương tự như vậy.
Ở các nước này, xã hội cho phép những người có óc cầu tiến được học hỏi kiến thức bởi nhiều môi trường khác nhau, nên việc hấp thụ văn minh không phải là điều lạ.
Nhưng đó không phải là biệt đãi cho các nước phương Tây.
Trước 1975, Miền Nam Việt Nam cũng đã từng được thế giới khen là Hòn Ngọc Viễn Đông.
Thời đó, dù đang bị chiến tranh gây ra bởi chế độ Cộng sản từ miền Bắc, song tính cách lịch sự, nhã nhặn, văn minh và nhân bản đã là phong thái thường nhật của những người trí thức bình thường trong xã hội miền Nam.
Ngay cả những người không thuộc thành phần có ăn học cao hay giàu sang, cũng ít nhiều có được nếp sống tốt đẹp đó.
Do vậy, hy vọng bạn hiểu được rằng:
lịch sự, nhã nhặn, văn minh và nhân bản... là bản sắc tự nhiên của các xã hội tiến bộ đúng nghĩa. Nếu những nét sống này bây giờ thiếu vắng ở nước mình, thì rõ ràng đó là hậu quả của một xã hội đang có quá nhiều điều bất thường.
Đối với những người phụ nữ "lấy chồng Đài Loan, Hàn Quốc, Campuchia" và bị ngược đãi, tôi cảm thông nỗi đau khổ của họ.
Nhưng có lẽ vấn đề là câu hỏi:
Tại sao đến giờ này mà vẫn còn có nhiều người phụ nữ phải liều mình lấy chồng ngoại chủng xa lạ, không cần tìm hiểu tính tình, gia cảnh và ngay cả tông tích?
Tại sao những người phụ nữ chân chất này phải đánh đổi bản thân, và có người với cả nhân phẩm, để mong có được một lối thoát mơ hồ nào đó cho gia đình? Câu hỏi đó đáng để cho nhiều người suy gẫm lắm, bạn ạ!
Còn việc "cả thế giới phải nghe ngóng, chờ đợi mỗi mùa bầu cử Tổng Thống Mỹ" thì đó là chuyện chờ đợi tất nhiên đối với người lãnh đạo một siêu cường có ảnh hưởng lớn trên thế giới và đối với nhân loại.
 Nhưng khi sống ở Mỹ, chúng tôi biết được khả năng và giới hạn của các ông Tổng Thống.
Họ không phải là siêu nhân, và tất nhiên cũng không phải là những "ông Trời".
Nước Mỹ lớn nên Tổng Thống Mỹ có nhiều quyền lực cao nhưng các ông vẫn thường xuyên bị dân Mỹ chỉ trích những khuyết điểm cá nhân và sai lầm trong chính sách.
Nước Việt ta cũng đã có thời đau khổ vì sự thay đổi và bất tín của những người lãnh đạo cao nhất của Mỹ.
Cũng may là dân Mỹ rất nhân hậu nên xứ Cờ Hoa vẫn là quê hương thứ hai của hàng triệu người Việt tỵ nạn Cộng sản, và hàng trăm ngàn thân nhân di dân sau này.
Còn câu hỏi của bạn là "các Chú Bác những chiến hữu của Ba tôi ngày xưa được chìa khóa HO để đến thiên đường nước Mỹ, có còn nhớ đến bạn bè chiến hữu, quê hương hay không.
 Mà sao ai cũng chen chân bỏ lại “chùm khế ngọt” mà hân hoan làm kẻ lưu vong?"  thì nếu nhìn kỹ, bạn đã thấy là có nhiều người vẫn không "hân hoan làm kẻ lưu vong" đâu, mà vẫn NHỚ đến đất nước và mấy chục triệu người còn ở quê nhà.
Vì nỗi NHỚ đó, hàng ngàn người đã sớm từ chối cuộc sống đầy đủ, bình an ở "thiên đường Mỹ" này để tìm đường trở lại quê hương giải cứu đồng đội và đồng bào đang sống trong ngục tù Cộng sản.
Hàng trăm người đã âm thầm nằm xuống trên đường quay lại quê hương.
Sau thời kỳ chiến tranh lạnh, cũng đã có rất nhiều người tiếp tục dấn thân về nước đấu tranh, bất chấp hiểm nguy, tù tội.
Gần đây cũng đã có một số người bỏ sự nghiệp to lớn ở xứ Mỹ để tìm đường hồi hương cùng anh chị em chí hữu ở quê nhà góp sức tranh đấu.
 Ở đâu cũng có kẻ quên người nhớ, nhưng không ai lại trâng tráo với phận lưu vong đâu bạn ạ!
Còn so với những "Người Mỹ Gốc Việt" cùng lứa tuổi với bạn đang sống "cách xa hai nửa bán cầu" , thì tất nhiên phải có nhiều điểm khác nhau. Môi trường xã hội, giáo dục và sinh sống khác nhau tất sẽ tạo nên những kiến thức, phong thái và mong đợi khác nhau.
Những bạn trẻ ở Mỹ có những yếu tố và điều kiện mà bạn ở VN sẽ không thể nào có được, và ngược lại.
Nhưng điều đáng để chúng ta nói với nhau nhiều hơn là "vì sao, hấp lực gì mà hàng triệu người miền Nam đổ xô ra biển không định hướng những năm sau 1975 đến những năm 1990 và tiếp tục đến bây giờ bằng nhiều cách"
  
Bạn trẻ thân mến,
  Ở đời, đại đa số con người đều ham sống và
ích kỷ.
Thông thường, không ai muốn phiêu lưu trong cảnh 'thập sinh nhất tử', và không ai sẵn sàng bỏ hết những tài sản đã dầy công xây dựng suốt đời để tham dự một hành trình biệt xứ mà tỷ lệ sống sót rất nhỏ bé.
Nhưng sau khi Cộng sản cưỡng chiếm miền Nam, hàng triệu người đã đồng loạt có hành động bỏ nước ra đi, bất chấp hiểm nguy và những đe dọa sinh mạng trên đường tìm tự do.
Điều đáng nói không phải là chỉ có người miền Nam từ khước chế độ mới, mà hàng trăm ngàn người dân ở miền Bắc Việt Nam cũng đã không muốn ở lại với đất nước khi mà chế độ miền Bắc đã chiến thắng được miền Nam.
Trong hơn một thập niên vùng vẫy vượt thoát đó, ít nhất là hơn 100.000 ngàn người đã chết thảm trên đường tìm tự do.
Vậy có phải chăng hai chữ Tự Do quan trọng
 và giá trị hơn cả tài sản và sinh mạng của
con người ?
Và cho đến ngày hôm nay, vẫn còn có vô số người đang âm thầm tranh đấu để giành lại những gì mà người Việt ta đã mất:
 Độc lập, Tự do và Hạnh phúc.
Ngay thời điểm này, có hơn chục người trẻ chẳng nợ nần gì với chế độ VNCH, đã bị toà án nhân dân tỉnh Nghệ An tuyên phạt tổng cộng
83 năm tù.
Tất cả cũng chỉ vì hai chữ TỰ DO.
  
Bạn trẻ Nguyên Giang thân mến,
  
Tôi dành thời giờ viết những dòng hồi đáp này đến bạn vì cũng vào khoảng năm 30 tuổi, tôi đã bỏ cả gia đình ở Mỹ để tìm đường về nước
chiến đấu.
 Lý do đơn giản là tôi không quên, và đến giờ này vẫn chưa quên, là ở Việt Nam vẫn còn có những chiến hữu của tôi đang sống trong khốn khổ, nhục nhằn.
Và ở nơi chốn đó, hàng chục triệu đồng bào
Việt Nam vẫn chưa có điều kiện để sống trọn vẹn như là những con người đúng nghĩa
- ở cả mặt vật chất lẫn tinh thần.
Ngày nay, sau hơn 30 năm sống trên đất Mỹ,
Việt Nam vẫn là quê hương của tôi chứ không bị biến thành "cố hương" chỉ vì thời gian quá lâu
và khoảng cách quá xa.
Tôi đã dành một phần lớn cuộc đời của mình để góp phần giành lại Tự Do cho các đồng bào kém may mắn ở bên nhà và tôi sẽ tiếp tục sống với niềm vui phụng sự đó cho đến khi ở quê hương mình:
Dân lao động nghèo không phải bán rẽ sức lao động để chỉ đổi lấy miếng cơm, và những người phụ nữ Việt Nam khốn cùng sẽ không phải đem nhân phẩm hay cuộc đời để tìm một cơ may
thoát khổ.
Và hơn cả, tôi muốn được góp sức cùng với những người Việt Nam có tâm huyết để hóa giải tình trạng độc tài, tham ô và bất công ở nước mình, để một ngày không xa, Việt Nam sẽ là một đất nước mà toàn thể người Việt, dù ở đâu và làm gì, cũng đều có thể ngẫng cao đầu hãnh diện về quê hương.
Mơ ước của tôi là ở đất nước mình sau này: Cơm No Áo Ấm sẽ được bảo đảm, Công Bằng
Xã Hội sẽ được nêu cao, và Nhân Phẩm
 Con Người sẽ được tôn trọng.
Khi đó, thực tế sẽ tự nó được giải đáp rất nhiều thắc mắc của các bạn trẻ về nước Mỹ.
  
Đầu Xuân Tết đến, tôi xin chúc bạn Nguyên Giang và các bạn trẻ một năm mới nhiều sức khỏe
và thành công trong việc học, việc làm.
Hy vọng rằng những lời tâm tình đầu năm này sẽ đem đến cho bạn được một số niềm vui nho nhỏ để vững lòng chờ đợi những niềm vui lớn hơn sẽ đến trong một tương lai thật gần.
Mong lắm thay!
Thân mến,
Nguyễn Công Bằng
Texas ngày 9 tháng 1 năm 2013
Xin gởi đến cháu những hình ảnh nầy để cháu có một phần khái niệm về ông Trời mà cháu thắc mắc 

Thực tế là người đứng đầu nước Mỹ Barack Obama cũng ăn uống giản dị như bao người khác trong những lần đi công tác.

Bộ ảnh đặc biệt này thể hiện rất rõ sự thoải mái, sống động chứ không phải sự gò bó bởi các khuôn phép, quy tắc ngoại giao thường thấy.

Cùng xem Tổng thống Mỹ thưởng thức các món ăn như thế nào?

http://phapluattp.vcmedia.vn/Rpg7DiB2SyW22i2esZK04OmnfDjccc/Image/2012/06/18/an1_0f51b.jpg

Tổng thống Mỹ ăn món sườn trong một chuyến thăm quán Kenny BBC vào bữa trưa tại Washington.

http://phapluattp.vcmedia.vn/Rpg7DiB2SyW22i2esZK04OmnfDjccc/Image/2012/06/18/an2_db152.jpg


Ông chủ Nhà Trắng dùng trứng trong bữa sáng với 5 chủ doanh nhân cỡ nhỏ tại quán cà phê Rausch tại Guttenberg, Iowa.



Người đứng đầu nước Mỹ thưởng thức kem mát lạnh ở DeWitt Dairy Treats tại  DeWitt, Iowa

http://phapluattp.vcmedia.vn/Rpg7DiB2SyW22i2esZK04OmnfDjccc/Image/2012/06/18/an5_9cd49.jpg

Tổng thống Obama ăn tôm bắt ở địa phương trong cuộc gặp người dân đảo Grand, Louisiana

http://phapluattp.vcmedia.vn/Rpg7DiB2SyW22i2esZK04OmnfDjccc/Image/2012/06/18/an6_1edeb.jpg

Tổng thống Mỹ tìm mua một chiếc sandwich trước khi chủ trì hội nghị bàn tròn với các lãnh đạo doanh nghiệp nhỏ tại quán bánh Grand Central ở Seattle.

http://phapluattp.vcmedia.vn/Rpg7DiB2SyW22i2esZK04OmnfDjccc/Image/2012/06/18/an7_c278a.jpg

Ngày 24/6/2010, Tổng thống Nga thời đó Dmitry Medvedev và Tổng thống Obama dùng bánh hamburger cho bữa trưa tại nhà hàng Ray's Hell tại Arlington, Virginia

http://phapluattp.vcmedia.vn/Rpg7DiB2SyW22i2esZK04OmnfDjccc/Image/2012/06/18/an8_55023.jpg

Tổng thống Obama ăn quả xuân đào tại siêu thị Kroger ở Bristol, Virginia

http://phapluattp.vcmedia.vn/Rpg7DiB2SyW22i2esZK04OmnfDjccc/Image/2012/06/18/an9_2e0fa.jpg

Tổng thống Mỹ và Thủ tướng Anh David Cameron ăn xúc xích khi xem vòng một giải bóng rổ NCAA tại trường đại học Dayton Arena ở Ohio

http://phapluattp.vcmedia.vn/Rpg7DiB2SyW22i2esZK04OmnfDjccc/Image/2012/06/18/an10_de20b.jpg

Tổng thống Obama và con gái Malia ăn kem cùng các bạn bè của gia đình bên ngoài đảo tuyết khi đi nghỉ giáng sinh tại Kailua, Hawaii.




http://img2.news.zing.vn/2012/08/26/khoanhkhacobama7.jpg
... ngẫu hứng huýt sáo...




http://img2.news.zing.vn/2012/08/26/khoanhkhacobama11.jpg
... thoải mái trò chuyện với cố vấn cao cấp Valerie Jarret ngoài thềm sau một buổi chiêu đãi.
http://img2.news.zing.vn/2012/08/26/khoanhkhacobama12.jpg
Một cậu bé muốn xem kiểu tóc của Tổng thống có giống mình không khi cậu được bố mẹ đưa tới Nhà Trắng chào từ biệt ông Obama khi hoàn thành công việc tại tòa Bạch Ốc
http://img2.news.zing.vn/2012/08/26/khoanhkhacobama13.jpg
Chụp ảnh với gia đình sĩ quan hải quân Wagner trong kỳ nghỉ tại Hawaii 25/12/2011. Trong khi anh chàng Wagner tạo dáng cười tươi chụp ảnh với Tổng thống, ông Obama còn mãi đùa với cậu con trai.
http://img2.news.zing.vn/2012/08/26/khoanhkhacobama14.jpg
Tổng thống Obama trêu nhân viên khi anh này thử đo cân nặng của mình ngoài hành lang trường đại học.

No comments:

Post a Comment