Monday, August 27, 2012

VIỆT CỘNG CÒN, NƯỚC SẼ MẤT.



Sau năm 1975, mặc dầu thù ghét bọn Việt Cộng đến tận xương tủy, nhưng cũng có một số người, nhất là dân miền Nam, thầm phục bọn Việt Cộng đã làm được một việc mà trước kia chính phủ miền Nam Việt Nam đã không làm được, đó là đuổi được đám Tầu Chợ Lớn ra khỏi Việt Nam. Nhưng kể từ khi chúng (Việt Cộng) bị Trung Cộng “dậy cho một bài học” vào tháng 2 năm 1979 và cưỡng chiếm quần đảo Trường Sa vào ngày 14 tháng 3 năm 1988 khiến Nguyễn Văn Linh, Tổng Bí Thư của đảng CSVN phải lạy lục Trung Cộng xin hòa hay nói cho đúng hơn là xin hàng Trung Cộng vào năm 1990. Việc này làm người ta nghĩ rằng việc làm của chúng trước kia chẳng có gì là đáng phục, mà trái lại còn di hại cho đất nước nhiều hơn: đó là việc chúng phải dâng Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc và cả chục ngàn cây số vuông ở miến Bắc VN, hàng trăm ngàn cây số vuông lãnh hải trong đó cò 2 quần đảo Hòang Sa và Trường Sa cho Trung Cộng. Không những thế, nếu trước kia, chúng đuổi đi dược vài trăm ngàn Tầu quốc gia, thì nay, chúng lại mở cửa cho Tầu Trung cộng sản tự do vào VN cả triệu tên, khiến cho có thể đưa tới nguy cơ mất nước. Vì thế nhiều người ưu tư tới đất nước đã tự hỏi: Nước VN còn hay đã mất? Nếu còn thì liệu có giữ được không?
Có người nói rằng nước đã mất rồi, và đã mất từ lâu. Ông giáo sư Trần đình Ngọc còn nói rõ ràng rằng Hồ Chí Minh đã bán nước tứ ngày 3/2/1930. Đây chắc chỉ là những lời nói để mà nói. Năm 1930, nước Pháp đã chiếm Việt Nam làm thuộc từ lâu, nước Việt Nam đâu còn nữa mà để cho Hồ Chí Minh bán? Vả lại Hồ Chí Minh lúc bấy giời còn đang lang thang, cầu bơ, cầu bất, du thủ, du thục, đâu đã có danh phận gì ngòai chức Chủ Tịch đảng Cướp CSĐD mới có vài trăm đảng viên, mà đòi bán nước cái nỗi gì.
Hơn nữa, tuy ngày nay Việt Nam đã mất thác Bản Giốc, Ải Nam Quan và cả chục ngàn cây số vuông ở biên giới Việt Hoa và cả trăm ngàn cây số vuông hải phận ở biểnĐông, nhưng đứng trên phương diện luật pháp và quốc tế thì VN vẫn còn. Bởi vì tên Việt Nam vẫn còn trên bản đồ thế giới. Nước Việt Nam vẫn được các quốc gia trên thế giới công nhận và Việt Nam vẫn là một thành viên của Liên Hiệp Quốc.
Nhưng liệu Việt Nam sẽ còn tồn tại đến bao giờ? Điều này thật khó nói trước, có điều chắc chắn rằng Việt Cộng còn, Việt Nam sẽ mất, hay nói cho rõ hơn là: Chế độ Cộng Sản Việt Nam còn thì nước Việt Nam sẽ mất về tay Trung Cộng vì những lý do sau:
* Chính quyền VN thì hèn với giặc, ác với dân và coi dân như kẻ thù.
* Tinh thần yêu nước của người dân VN không còn, tự ái dân tộc cũng mất.
* Dân tộc chia rẽ trầm trọng, không những ở trong nước mà ngay tại hải ngọai.
1/ Chính quyền VN thì hèn với giặc, ác với dân và coi dân như kẻ thù.
Thực vậy, Việt Nam từ xưa tới nay, chưa có một chính quyền nào lại hèn nhát và khiếp như ngụy quyền cộng sản Việt Nam hiện nay.
Ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam coi Trung Cộng như Mẫu Quốc, đi đâu cũng phải trình báo quan thầy Trung Cộng, làm gì cũng phải báo cáo quan thầy Trung Công. Dân Trung Cộng tự do ra vào VN như đi chợ, không cần chiếu khán, tự do hành nghề, không cần giấy phép và chọn gái VN làm vợ như đi chợ mua mấy con chó, con mèo? Dân Trung Cộng tự do lập những khu tự trị bất khả xâm phạm giống như mấy tòa Đại Sứ, Lãnh Sự của ngọai quốc, công an Việt Cộng không quyền xâm phạm.
Ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam để mặc cho Trung Cộng ngang nhiên lấn chiếm đất đai, lộng hành trong hải phận mà không dám đương đầu hay phản đối, dù chỉ bằng đường lối ngọai giao. Ngư dân VN đánh cá trong vùng hải phận VN cũng bị Trung Cộng ngang nhiên bắt giữ cả người lẫn ghe thuyền, cá thì tịch thu, người thì bắt nộp phạt mới chịu tha.
Ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam không dám để cho sinh viên, học sinh biểu tình đả đảo Trung Cộng xâm chiếm Hòang Sa, Trường Sa và bắt giam những người biểu tình? Bia tưởng niệm những bộ đội Việt Cộng hy sinh trong cuộc chiến với Trung Cộng vào năm 1979 cũng phải đục bỏ. Bộ luật nào của VN cũng phải in cả 2 thứ tiếng Trung Cộng và VN.
Trái lại đối với dân thì chúng thật độc ác, dã man và tàn bạo vô chừng. Quan chức chính quyền thì thi đua tham nhũng, ăn hối lộ. Tên nào cũng thi đua vơ vét của dân để có tiền ăn chơi hoặc cho con em chốn tránh ra ngọai quốc dưới hình thức du học, nhất là Hoa Kỳ, để tẩu tán tiền bạc. Công an thì coi dân như kẻ thù, hơi một chút là đánh đập, bắt giam, bỏ tù. Đi xe máy mà không đội mũ an tòan cũng có thể bị đánh chết như trường hợp anh Nguyễn Văn Khương ở Bắc Giang bị thiếu úy công an Nguyễn Thế Nghiệp đánh bể đầu chết vì không đội mũ bảo hiểm vào ngày 23 tháng 7, 2010, ông Trịnh Xuân Tùng ở Hà Nội cũng vậy, bị trung tá công an Nguyễn Văn Ninh đánh gẫy cổ chết vào tháng 2/2011 và nhiều trường hợp tương tự khác.
2/ Tin thần yêu nước của người dân VN không còn, tự ái dân tộc cũng mất.
Dân số Thủ Đô Hà Nội bây giờ ít ra cũng phải trên 5 triệu người và dân số thành phố Saigon ít ra cũng phải gần 8 triệu. Vậy mà số người tham dự của mỗi cuộc biểu tình để biểu lộ lòng yêu nước và chống Trung Cộng xâm lược, kể cả một số công an chìm, nổi và những người qua đường vì hiếu kỳ đứng coi, cũng chưa tới 500 người. Nếu không kể những người già cả và trẻ em, tính theo tỷ lệ thì con số người thực sự đi biễu tình cũng không tới 1/10,000. Vậy thì còn 9999 phần 10,000 kia đâu?
Đành rằng ngụy quyền cộng sản VN là một chính quyền hèn với giặc, ác với dân, nên người dân rất sợ. Nhưng tại sao chính quyền bảo hộ của thực dân Pháp trước kia, cũng ác ôn, cũng tàn bạo, nhưng vẫn có những ông vua như Hàm Nghi, Duy Tân, Thành Thái ra mặt chống đối, vẫn có nhưng cuộc nổi dậy chống Pháp như Nguyễn Trung Trực, Đinh Công Tráng, Phan Đình Phùng, Đề Thám, Nguyễn Thái Học v.v…?
Một người dân trong nước đã tự hỏi:
“Chính quyền hiện hành có còn là chính quyền của dân tộc VN  hay không ? Tự  hỏi để rồi ngầm trả lời :Không, không, không.,Chính quyền này không phải là của dân tộc VN, mà là chính quyền của đảng cộng sản VN ! Tôi và bao bậc cha mẹ khác lẽ nào đưa con mình đi cầm súng để bảo vệ đảng nô lệ như thế này ??? Tôi đã rớt nước mắt. Tệ hại quá, tôi phải “nướng” con tôi cho lũ cầm quyền phản dân tộc này? Tôi sẽ phải làm thế nào ?”
Thực ra thì chính Cộng Sản Việt Nam không phải là chính quyền của người dân từ lâu, ngay từ khi mà tên Hồ Chí Minh cướp được chính quyền từ tay chính phủ Trần Trong Kim. Nhưng trong thời kỳ chiến tranh từ 1945 tới 1975, lòng yêu nước của dân tộc VN vẫn còn và vẫn hăng say và nồng nhiệt. Chính vì thế mà chúng vẫn bịp bợm và lợi dụng được để chiến thắng miền Nam với sự ủng hộ triệt để của Liên Sô và Trung Cộng . Ngày nay, chúng không còn cần lòng yêu nước của người dân VN nữa. Chúng chỉ cần làm sao giữ được Đảng để hưởng thụ. Không những thế, chúng còn muốn tiêu diệt hẳn lòng yêu nước của người dân bằng chính sách hủ hóa (ăn chơi xả láng)để chúng dễ bề cai trị. Người dân đã được dạy ngay từ khi biết mới nói, từ lúc mới cắp sách đi học là: “Yêu nước là yêu Đảng, yêu chủ nghĩa xã hội. Vì thế, chúng ta không lấy làm lạ tại sao những cuộc biểu tình quan trọng như vậy lại chỉ có lác đác vài trăm người trong khi những chốn ăn chơi trụy lạc nhỏ bé cũng có cả ngàn người tham dự.
Không những lòng yêu nước của người dân VN bây giờ không còn mà ngay cả tự ái dân tộc cũng mất. Trước kia (1975) gia đình VN nào, có con gái lấy chồng ngoại quốc đều lấy làm xấu hổ (mắc cở) với họ hàng, làng xóm. Nay thì trái lại, gia đình VN nào có con gái lấy được chồng ngoại quốc, không những không xấu hổ mà còn lấy làm hãnh diện, không những hãnh diện với họ hàng mà cả với làng xóm. Họ hàng, làng xóm cũng không coi đó là đều xấu mà còn coi đó như một tấm gương sáng đểcho con cháu bắt chước, noi theo.
Sau mấy chục năm sống dưới chế độ Cộng Sản, người dân VN bây giờ chỉ biết Tiền, Tiền và Tiền. Cha con, mẹ con, anh em có thể giết nhau vì Tiền. Bạn bè có thể giết nhau vì Tiền. Thầy trò có thể giết nhau vì tiền. Chủ tớ có thể giết nhau vì Tiền. Học sinh, sinh viên cũng có thể vì tiền mà đi bán dâm hay làm đĩ đực. Vợ cũng có thể vì tiền mà ngọai tình. Người nghèo thì sẵn sàng làm bất cứ nghề gì, miễn sao kiếm được tiền để sống, kể cả nghề buôn lậu, ma cô, đĩ điếm đã đành, mà ngay kẻ đã có tiền cũng có thể làm những nghề này để chóng giầu hơn để hưởng thụ dược nhiều hơn, dưa tới gần như cả nước sa đọa. Nhà tan không cần biết. Nước mất không cần hay. Đó là thái độ của người dân VN bây giờ.
3/ Dân tộc chia rẽ trầm trọng.
Dân Việt Nam không phải là một dân tộc thuần chủng. Miền Bắc thì có một số lai Tầu, tương lai sẽ có nhiều hơn, miền Trung thì lai Chiêm, miền Nam thì lai Miên. Tôn giáo thì có Phật Giáo, Công Giáo v.v…Sau 1975, dân VN cũng chia làm 2 hạng: hạng người đã sống dưới chế độ Cộng Sản và hạng người đã sống dưới chế độ VNCH. Dù một vài chục năm nữa, số người sống dưới chế độ VNCH có chết hết thì cũng vẫn còn hai hạng: hạng là đảng viên CS và hạng không phải là đảng viên cộng sản. Vì thế thật khó mà có sự đòan kết. Đành rằng khi tổ quốc lâm nguy, chúng ta có thể gạt bỏ tất cả những dị biệt để đòan kết chống giặc. Nhưng đó là trường hợp chính quyền là chính quyền của dân, biết lo cho dân và biết bảo vệ dân. Chính quyền Cộng Sản không phải là chính quyền của dân mà là chính quyền của đảng cộng sản nên chỉ biết lo cho đảng, bảo vệ đảng. Còn dân chúng (Việt Cộng) coi như kẻ thù.
Vì thế, một người dân trong nước đã nói: “Cầm súng bảo vệ đất nước thì tôi không sợ. Còn cầm súng, hi sinh con cái chúng tôi cho quyền lợi riêng của đảng cộng sản VN thì khác nào sự ngu xuẩn, hơn nữa, đó là sự nhục nhã ! Còn nếu không đưa con đi nghĩa vụ, tôi sẽ bảo nó trốn cách nào? Giá như gia đình tôi có tiền của như đám cán bộ nắm quyền, tôi sẽ “chạy” được cho con ra nước ngoài du học. Hàng triệu gia đình như gia đình tôi phải chạy ăn từng bữa thì làm gì có khả năng cao sang đó? Chúng tôi sẽ đưa con cái chúng tôi trốn đi đâu? Tôi đang phải trốn chạy, ngay trên chính quê hương VN của mình sao???”
Tóm lại, với ba lý do trên, nếu Việt Cộng còn, hay nói cho rõ hơn, nếu chế độ cộng sản Việt Nam còn, nước Việt Nam chắc chắn sẽ mất dù chiến tranh có xẩy ra với Trung Cộng hay không. Đọc lịch sử VN, chúng ta thấy Việt Nam đã ba lần mất nước. Nhưng cả ba lần chúng ta đều lấy lại được vì tinh thần yêu nước của dân ta thời ấy vẫn còn, tự ái dân tộc của dân ta thời ấy rất cao. Hơn nữa tất cả ba lần mất nước đó đều do ngọai xâm xâm chiếm và chính quyền do chính người ngọai quốc đứng đầu cai trị. Còn lần này, nếu chuyện mất nước xẩy ra thì thật là khó lòng lấy lại được vì nước mất là do chính bọn Việt Cộng dâng cho Tầu. Chính quyền cai trị cũng vẫn chính là bọn Việt Cộng bán nước làm tay sai cho Tầu nắm giữ thì tự hỏi dân làm sao lấy lại được nếu chúng không tự tan rã hay tự tiêu diệt lẫn nhau?
Lê Duy San

No comments:

Post a Comment