New Delhi ngày 26 tháng 03 năm 2012
Cộng đồng Tây Tạng khắp nơi trên thế giới tựu về Delhi phản đối sự hiện diện của Hồ Cẩm Đào - Chủ Tịch đảng Cộng sản Tàu.
Kính thưa quý vị,
Kính thưa quý thân hữu, quý chiến hữu cùng quý Niên trưởng,
Từ 9 giờ 30 sáng ngày hôm nay 26 tháng 03, 2012 hàng nhiều chục ngàn người đã tề tựu đến địa điểm và cuộc tuần hành hơn 2 tiếng đồng hồ từ đại lộ New Delhi.. cùng lúc đó có cả trăm người đang tuyệt thực … Một sự việc vô cùng xúc động diễn ra. Đó là một thanh niên Tây Tạng tự châm lửa biến thân thành đuốc sống trước muôn ngàn tiếng gào thétđớn đau của mọi người . Người thanh niên đó đã ngã trước mặt tôi . Một sinh vật cháy đen ! Ngọn lửa trên thân thể đã được dập tắt . Chúng tôi không thể nhìn người chết mà không cứu dù cho chính người đó đang tìm cái chết trong ý nghĩa cao cả hy sinh.
Khó nhọc lắm Cảnh sát mới có thể đưa được thân thể của người tựthiêu ra khỏi đám đông vây kín.
Trong đoàn hiện diện có phái đoàn " Liên Minh Việt Nam -Tây Tạng đấu tranh cho Tự Do " đến từ Dharamsala phía Bắc Ấn Trung . Một lần nữa lá Cờ Vàng chính nghĩa Quốc gia " Cờ Vàng ba sọc đỏ " phất phới tung bay bên cạnh quốc kỳ Tây Tạng nói lên sự kết hợp chiến đấu cho Tự Do của hai dân tộc cùng một hoàn cảnh mất nước vào tay Cộng sản đỏ.
Chỉ có một điều khác biệt là nhân dân Tây Tạng bị thống trị bởi thổ phỉCộng Tàu còn dân tộc Việt Nam lại bị đoạ đày bởi bọn cướp ngày tay sai Tàu Cộng. Xét cho cùng dân tộc Việt Nam còn thê thảm hơn nhiều.
Hỡi thế giới nhân loại có nghe chăng tiếng gào thét thống tâm của hai dân tộc Việt Nam và Tây Tạng?
Hỡi đồng bào Việt Nam yêu qúy,
Nhân dân Tây Tạng đang trổi dậy bằng chính máu và sự hy sinh mãnh liệt. Không một mãnh lực nào có thể ngăn cản nổi làn sóng tự thiêu vì TổQuốc của người Tây Tạng.
Còn chúng ta - những người Việt Quốc gia nghĩ sao? Đất nước chúng ta sẽ đi về đâu khi mỗi người chúng ta chưa thoát ra khỏi sự sợ hãi?
Lê Chân - Phóng viên Phong trào "Liên minh Việt Nam -Tibet đấu tranh cho Tự Do"
Mai tôi chết Cờ Vàng xin được phủ,
Để xác thân ấp ủ với Sơn hà,
Để hồn tôi trọn nghĩa với Quốc gia,
Để sống thác được hoài mang lý tưởng.
Trước vận nước gieo neo,
Vững tay chèo định hướng.
Dù nhiễu nhương che lấp khắp nẻo đường,
Dù thân mình có lắm nỗi tang thương,
Ta cũng quyết không lùi một bước.
Cơn Quốc nạn đó là vận nước,
Nào phải ta khiếp nhược trước giặc thù.
37 năm rồi Tổ quốc mãi âm u,
Nghe trong gió có muôn ngàn tiếng hú.
Một tấc đất, một chiến hào mặt trận,
Nào đợi chi tới tướng mạnh binh hùng.
Thế cuộc này đang đến lúc vần xoay,
Quân bán nước đã đến ngày đền tội.
Đừng chờ ai kẻo không còn kịp nữa,
Ngàn năm sau nô lệ đang trực chờ.
Một phút đắn đo ta đánh mất thời cơ,
Một phút quyết định ta làm nên lịch sử.
Xé áng mây mù đạp làn sóng dữ,
Lấy máu xương ta chinh phục đại dương.
Vì tuổi đời bình minh ta còn đó,
Nhưng hoàng hôn ta đã mất nhau rồi.
Phủ Cờ Vàng là danh dự cho tôi,
Ai biết được ai người xứng đáng?
Xin tự hỏi trước thăng trầm quốc nạn,
Có bao giờ ta quay lại Cờ Vàng?
Có bao giờ ta đâm những nhát dao,
Làm rỉ máu tâm hồn chiến sĩ?
Có bao giờ ta tị hiềm ích kỷ,
Bán linh hồn cho qủy dữ hay không?
Câu trả lời ắt hẳn là KHÔNG!
Cờ Vàng đó hẳn nhiên ta xứng đáng.
Khi tôi sống nguyện ôm Cờ sâu tâm khảm,
Mai lìa đời Cờ phủ trọn xác thân tôi.
Lê Chân
No comments:
Post a Comment