Tin
một cựu tù chính trị bị Cao ủy Liên Hiệp quốc từ chối cấp quy chế
tỵ nạn đã lan ra, đang gây ngạt thở cộng đồng người Việt lưu vong trên
đất Thái mấy ngày nay. Được làm người tỵ nạn sao khó quá. Giữa
những căn phòng trọ tạm bợ, bữa đói bữa no, thân phận những kẻ đào
thoát quả còn lắm bấp bênh.
Không
phải là lý thuyết ảo, dân chủ là một thực sống. Trong những nỗ lực
để làm người, dưới gầm trời này, anh ấy và vợ con cần được sống
tự do. Ở bước đường cùng bị lũ ma sói cộng sản truy đuổi, anh ấy
có quyền tỵ nạn vì quan điểm chính trị. Bằng chứng khách quan bị
đàn áp ư ? Chính là tấm thân tàn ma dại vẫn lê lết theo tiếng gọi
của lương tâm mà đứng lên vào năm 1999. Là ánh mắt u uất của kẻ đã
bị cướp 20 năm thanh xuân tươi trẻ trong chốn âm binh lao tù. Là thằng
bé thất học bên người phụ nữ gầy guộc cùng bao lo toan trước mắt
quý vị. Ai đó, sao nỡ khép lòng mình lại mà bỏ qua sự thật này ?!
Lòng trắc ẩn tha nhân hãy vượt qua các cổng giáo đường mà bước
xuống cùng đời đang lắm oan khiên. Nhân loại văn minh của thế kỷ XXI,
có quyền chưa thừa nhận nhiều uẩn khúc nhưng một chính nghĩa dân chủ
thì không nên bị từ chối.
Bên
bờ sông Chao
Phraya, xen lẫn trong
tiếng chuông chùa chiều nay, theo gió vọng lại nghe đâu là:
Thằng
bé âm thầm đi vào ngõ nhỏ
Tuổi
ấu thơ đã mang nhiều âu lo
Ngày
nó sống kiếp lang thang
Ngẩn
ngơ như chim xa đàn
Nghĩ
mình tủi thân muôn vàn